#DinhHangsBook
Tôi và Alvin ngồi với nhau ở khoảng sân trước căn nhà vá chằng vá đụp, trong lúc chiếc radio đang chơi một bản nhạc Jazz của buổi chiều muộn lười biếng.
Tôi cũng không rõ có nên gọi nơi chúng tôi đang ngồi là “sân” không, vì Alvin bảo đây sẽ là phòng khách khi nào ông có đủ tiền để xây nó từ cái nền trát vữa dưới chân tôi. Alvin châm một điếu cỏ cuốn bằng giấy cuốn thuốc lá, rồi ngả lưng thư thái xuống chiếc ghế.
Tôi biết ông hút đã tám năm nay kể từ khi bão Katrina tàn phá New Orleans và tàn phá cuộc đời ông. Alvin hút là để tạm quên đi căn nhà rách nát sửa mãi không xong, quên đi những người tình đã lần lượt bỏ ra đi và giờ đây người bạn trung thành với ông là hai con chó Rottweiler đen nhẻm vừa mập vừa háu ăn.
(Trích chương viết về New Orleans, chưa biết đặt tên gì.)